Hai tuần một lần chúng tôi dành ít nhất 1 ngày để không nghĩ đến chuyện cửa hàng hay học hành gì cả, chỉ để tự do rong chơi hoặc tha nhau đi lang thang đâu đó cho khuây khoả, một mặt tôi muốn có những phút giây thật vui vẻ ở bên em vì tôi biết, thời gian đẹp đẽ này rồi sẽ chẳng được bao lâu nữa, hồ sơ xin học bổng của tôi đã có phúc đáp, nhanh thì 6 – 7 tháng, chậm thì 1 năm nữa tôi sẽ đi. Tôi không nói điều này ra với em, tôi sợ em sẽ buồn – không biết là tôi nghĩ có đúng hay không, hay tôi đang tự ngộ nhận?!